Archive for the ‘Uncategorized’ Category

Hai bao tải khiến trại giam bật khóc

Mẹ mới hơn 50 tuổi mà tóc đã bạc trắng đầu, lưng mẹ còng như con tép nhỏ, người mẹ gầy gò quá, bộ quần áo mẹ mặc đã sờn rách. Mẹ đi chân trần hằn cáu bẩn và loang lổ vết 12máu. Bên cạnh mẹ là hai chiếc bao tải cũ.

Lưu Cương phạm tội cướp giật, bị ngồi tù đã một năm. Từ ngày bị vào tù, Lưu Cương chưa có ai đến thăm. Tiếp tục đọc

Tối nay, anh ấy ngủ ở nhà tôi!

132421379351467205_574_0Tiếng chuông tin nhắn làm cô giật mình tỉnh giấc. Nhìn đồng hồ đã 12 giờ đêm, hơi lạnh ban đêm khiến cô khẽ rùng mình. Thì ra cô đã ngủ quên trên ghế từ lúc nào. Nửa đêm rồi anh vẫn chưa về, cô hơi sốt ruột. Mà hình như vừa rồi tiếng chuông tin nhắn đã đánh thức cô dậy. Vậy là cô vớ vội chiếc điện thoại trên bàn, tin nhắn từ một số máy lạ: “Em ngủ đi nhé, trời mưa nên anh ngủ lại nhà bạn”.

“Anh ngủ lại nhà ai? Tại sao không về nhà? Mà số của ai đây, sao không dùng máy anh nhắn tin?” – Cô vội vàng nhắn lại cho anh. Từ ngày lấy nhau đến giờ có bao giờ anh đi qua đêm đâu. Linh tính mách bảo cô có chuyện không hay. Tiếp tục đọc

Món quà (truyện ngắn)

Tôi muốn bắt đầu câu chuyện này bằng hai từ ngày xửa ngày xưa…Ngày xửa ngày xưa… có một người nhà giàu, rất giàu. Sự giàu có bắt đầu từ một cơ Tiếp tục đọc

Vì sao người ta đeo nhẫn cưới ở ngón tay áp út

Bạn đã bao giờ thắc mắc tại sao người ta lại đeo nhẫn cưới ở ngón áp út chưa? Người Trung Quốc có một cách giải thích rất thú vị và thuyết phục. Theo họ, ngón tay cái tượng trưng cho cha mẹ, ngón tay trỏ tượng trưng cho Tiếp tục đọc

Bí mật thân phận thật của nàng Mona Lisa.

     Nụ cười của nàng đã khiến hàng triệu người trên thế giới bị mê hoặc nhưng không ai hiểu được bí mật đằng sau nụ cười đó như thế nào. Nàng là ai, nàng từng sống như thế nào vẫn là một câu hỏi lớn. Tuy nhiên từ sau năm 2005 tới nay, với sự hỗ trợ những công nghệ kỹ thuật cao, bí mật về thân phận của nàng Mona Lisa dần dần được hé mở. Tiếp tục đọc

Hãy cười lên!

Trong tiếng Anh từ “smile” có nghĩa là nụ cười, thế bạn có biết nụ cười được tạo nên từ những yếu tố nào không? Tiếp tục đọc

Những vết thương có làm bạn yếu đi?

Tác giả Po Bronson, trong cuốn sách “Tại sao tôi lại yêu quý những con người này?”, đã kể một câu chuyện có thật về một cây đu kì lạ. Cái cây này được trồng vào nửa đầu của thế kỉ 20 ở một trang trại gần Beulah, bang Michigan (Mỹ). “Cuộc đời” nó là cả một câu chuyện đáng để chúng ta nhắc tới.

Vào những năm 1950, trong trang trại kia có nuôi một con bò lớn, người ta dùng xích buộc con bò vào cây đu. Nhiều khi nó bực tức hoặc phấn khích, liền chạy quanh cây đu, kéo theo sợi dây xích kim loại nặng trịch. Sợi xích này đã nghiến thành một đường rãnh hằn rất rõ trên lớp vỏ cây, ở đoạn cách mặt đất khoảng một mét. Nhưng ko hiểu vì sao mà sợi xích vẫn ko thể quật ngã hay làm Tiếp tục đọc

Thơ về mẹ

Thời xưa năm tháng khó khăn,
Mẹ tôi chịu khó, siêng năng kiếm tiền,
Nuôi con gian khổ triền miên,
Mẹ tôi một dạ, trung kiên miệt mài,
Mẹ lo cơm nước sớm mai, Tiếp tục đọc

Ý nghĩa các biểu tượng tình yêu.

Thần cupid.

Đây là hình ảnh được mô phỏng từ cốt truyện thần thoại Hylạp, dựa vào mối tình lãng mãn, son sắt nhưng không ít bất trắc giữa thần Cupid, con của nữ thần Venus và công chúa sắc đẹp Psyche. Tuy nhiên, vì mắc phải mưu chước của hai người chị tham lam, Psyche đã nghi ngờ chồng mình để rồi dẫn đến hình phạt xa cách trong nhung nhớ cùng những thử thách, đày đọa triền miên của mẹ chồng. Nhưng với sự chung thủy và tình yêu mãnh liệt, Cupid không những cứu nàng khỏi lời nguyền chia cắt mà còn đưa Psyche bước vào cuộc sống hạnh phúc của bậc thần tiên. Tiếp tục đọc

Giao thông Việt Nam và những con số kinh hoàng!

Việt Nam có lẽ là một trong những quốc gia có nhiều xe gắn máy nhất! Tuy nhiên “kỷ lục” này lại đang là vấn đề nhức nhối nhất cho toàn xã hội. Từ những số liệu thống kê, hiện nay, Việt Nam có khoảng 30 triệu chiếc xe máy với số tiền chi ra  gần 30 tỉ đôla. Con số khổng lồ này là nguyên nhân dẫn đến tình trạng kẹt xe và giao thông quá tải ở các thành phố. Nguồn chi thiếu quản lý này có người còn gọi là sự “bố thí” cho các tập đoàn môtô vốn dĩ bị ứ đọng ở đất nước họ.

Cũng theo thống kê của nhiều trang mạng, số người chết và bị thương khi tham gia giao thông ở Việt Nam lên tới 3000 người mỗi tháng, 4 vạn người trong một năm. Con số này vượt xa số người chết trong các cuộc đánh bom khủng bố hàng năm ở Irắc. Thậm chí nó còn sánh ngang với các nạn nhân của một trận động đất cỡ lớn trên thế giới với tần suất mỗi năm một lần. Nếu đem so sánh với những cuộc chiến tranh trước đây ở Việt nam, con số này cũng bỏ xa về mức độ tang thương. Trong 21 năm chiến tranh (1945-1975) số binh lính miền Nam chết và mất tích là 250000, trong khi đó tại nạn giao thông ước tính khoảng 257500 người chết, chưa tính người bị thương. Một con số kinh hoàng mà ít người biết tới.

Nếu chúng ta lấy giá trị trung bình thì mỗi năm có khoảng gần 12000 người thiệt mạng vì tai nạn giao thông. Điều đó hoàn toàn phù hợp với con số thông kê hàng năm của bộ giao thông vận tải trong những năm gần đây: năm 2005 có 11180 người chết; năm 2006 là 12264 người; năm 13200 người; năm 2008 là 11318 người; năm 2009 là 11516 người.

Giải thích về nguyên nhân của những “chiến tích” khủng khiếp này, người ta mổ xẻ đủ mọi vấn đề: nào là ý thức người dân, nào là đường sá còn chưa đủ lớn, nào là ngã tư tồn tại quá nhiều, nào là cảnh sát còn quá nhẹ tay… Theo giới khoa học thì những lý do ấy không thể phủ nhận, tuy nhiên, cái căn nguyên là ở chỗ Việt Nam không có tính toán, quy hoạch không có chiều sâu. Thậm chí khi tác giả Nguyễn Hoàng trình bày về ứng dụng thuyết chuyển động Brown, để giải thích cho một thực trạng yếu kém về quản lý phương tiện giao thông ở Việt Nam, thì nhiều người lại đặt ngược lại câu hỏi “liệu những người có trách nhiệm có thể hiểu được điều này?”. Một câu hỏi xem ra “đau đớn”, nhưng nó lại hoàn toàn có lý do.

Một vấn đề nổi cộm khác đang làm tốn không biết bao nhiêu giấy mực là dự án “Tàu Cao Tốc Bắc-Nam”(TGV). Cho đến bây giờ khi dự án đã bị tạm ngưng bởi những bất cập và thiếu cơ sở, nhưng các nhà phân tích vẫn còn bàn luận, các bài viết tham luận vẫn còn “rôm rã” trên các diễn đàn. Có lẽ không một ai lại không thầm ước một ngày nào đó, người dân Việt Nam có thể sở hữu một hệ thống giao thông hiện đại như Nhật bản, Pháp quốc hay các nước Tây phương. Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là họ chấp nhận liều lĩnh, chấp nhận rủi ro khi bỏ ra 56 tỉ đôla để rồi “kéo cày trả nợ” cũng như những tác động tiêu cực về kinh tế. Môt chút liều lĩnh đôi khi cũng có lợi, tuy nhiên nó phải có cơ sở. Nhật Bản đă chấp nhận vay vốn để xây dựng hệ thống TGV, tuy nhiên, ở thời điểm đó nó chỉ chiếm hơn 2% GDPcủa đất nước này. Trong khi ở thời điểm hiện tại, chúng ta lại phải bỏ ra hơn ½ GDP, một sự chênh lệch không thể so sánh được. Mặt khác, khi có kế hoạch xây dựng TGV, các quốc gia khác đă hoàn thiện “cầu nối”để tạo nên sự tuần hoàn cần thiết, trong khi Việt Nam vẫn chưa hề tính đến phương án này. Một quyết định gây “chấn động” cho những người hiểu rõ nội tình Đất Nước.

Xuân Thu.